CUỘC ĐI VỀ
|
Khi hắn ra đi bỏ cánh diều
Chiều buông khói toả mái tranh xiêu
Bỏ con đường nhỏ quen chân bước
Lùa trâu đồng tử vút tiếng tiêu
Khi hắn ra đi đă bao chiều
Mẹ quê tựa cửa dáng liêu xiêu
Từng ngón tay gầy hoài nhẩm đếm
Mong đợi hắn về biết bao nhiêu!
Khi hắn ra đi đă bao chiều
Dáng cha lầm lũi nét cô liêu
Bao mùa mưa nắng lưng c̣ng xuống
Dơi mắt trông con dưới mưa chiều
Khi hắn lần về cảnh đ́u hiu
Bốn bề cô quạnh xóm buồn thiu
Bao mùa giông băo bao dâu bể
Cha mẹ đă về cảnh tiêu diêu
Hắn vẫn đi trên đoạn đường chiều
Lang thang t́m kiếm một t́nh yêu
Nghe hồn tan vỡ từng đêm xuống
Âm vọng muôn trùng giữa cô liêu.
|
|
|