Văn Đạo là một du tăng, nay đây mai đó, mây nước thong dong. Do v́ kính ngưỡng đạo phong của thiền sư Huệ Huân cho nên đă vượt suối băng rừng, trèo non lội biển cả ngàn dặm để t́m đến hang động thiền sư cư trú. Đến nơi, Văn Đạo thưa :
- Con là kẻ hậu học, pháp danh Đạo Văn, v́ kính ngưỡng cao phong của thiền sư nên vạn tŕnh đến đây để xin được gần gũi, tuỳ thầy sai bảo, cúi xin hoà thượng từ bi khai thị cho !
Khi ấy, v́ trời đă tối, thiền sư Huệ Huân bèn nói :
- Thôi, trời tối rồi, hăy ngủ lại đây một đêm.
Đến ngày hôm sau, lúc Văn Đạo thức giấc th́ thiền sư Huệ Huân đă dậy từ lúc sớm và nấu cháo đă xong. Đến giờ ăn sáng, v́ trong hang động không có cái bát nào dư ra để múc cháo cho Văn Đạo, cho nên thiền sư Huệ Huân bèn ra ngoài hang động lấy một cái đầu lâu đem vào và múc đầy cháo đưa cho Văn Đạo. Văn Đạo rụt rè do dự không biết phải làm sao, Huệ Huân liền nói :
- Ngươi không có tâm đạo, không phải thật ḷng v́ pháp mà đến đây ! Ngươi lấy cái tâm vọng t́nh phân biệt tịnh uế, yêu ghét… để xử sự tiếp người đối vật th́ làm sao mà đắc đạo cho được ?
Thiện – ác, đúng – sai, thanh tịnh – ô nhiễm… đó là thế giới được nhận thức từ cái tâm phân biệt. Đạo chân thật th́ không nghĩ thiện, không nghĩ ác, không tịnh, không uế. Tâm niệm của Văn Đạo c̣n phân biệt thương, ghét cho nên mới do dự, từ chối thạnh t́nh của thiền sư, v́ vậy mới bị thiền sư quở trách là người không có tâm đạo !
|