Trang chủ En français Tin tức H́nh ảnh Thơ Văn Âm nhạc
Giai thoại thiền

Thiền nghĩa là sống thảnh thơi, tự tại, giống như chiếc thuyền không bị buộc dây neo, cứ mặc t́nh xuôi theo ḍng, đông – tây – nam – bắc tự tại thong dong, không bị nhân t́nh thế sự buộc ràng.

Hồi xưa, có hai Chú sa-di ở hai ngôi chùa phía đông và phía tây. Mỗi ngày hai Chú có nhiệm vụ đi chợ mua rau. Chú sa-di ở chùa Đông có học, hiểu về Thiền, có trí tuệ ; Chú sa-di ở chùa Tây th́ không có học nên không hiểu về Thiền và cũng không có trí tuệ.

Hằng ngày hai Chú đi chợ mua rau th́ thường gặp nhau ở trên đường. Bữa nọ, Chú sa-di chùa Tây hỏi Chú sa-di chùa Đông :

- Chú đi mô rứa ?

- Gió thổi đến đâu, tui đi đến đó ! Sa-di chùa Đông nhanh nhảu đáp.

Sa-di chùa Tây không biết làm sao để hỏi tiếp, khi trở về bèn hỏi sư phụ. Sư phụ nghe câu chuyện xong, bảo :

- Con thiệt là dở ẹc ! Sao con không hỏi lại nó : Nếu như không có gió th́ Chú đi đến đâu ?

Ngày hôm sau, hai Chú lại gặp nhau trên đường. Sa-di chùa Tây lại hỏi :

- Hôm nay Chú lại đi đâu đó ?

- Chân tui bước tới đâu th́ tui đi tới đó !

Sa-di chùa Tây lại bí, không biết phải làm sao, bèn trở về hỏi sư phụ. Sư phụ mắng :

- Thiệt là đồ ngu ! Sao con không hỏi nó : Nếu chân Chú không bước th́ Chú đi tới chỗ nào?

Ngày hôm sau nữa, hai Chú lại gặp nhau. Sa-di chùa Tây hôm nay cảm thấy tự tin, mạnh dạn hỏi :

- Hừm ! Hôm nay Chú lại đi đâu đó ?

- À, tui đi chợ mua rau !

Sa-di chùa Đông không bị ư niệm thời gian, không gian trói buộc, nên trí tuệ chân thật tự nhiên hiển bày, có khả năng thiên biến vạn hoá, tuỳ duyên tự tại. Bởi vậy mỗi câu trả lời đều hết sức khéo léo và ứng hợp chân lư.

Bây giờ, đọc lại câu thơ ‘Đă ở Hàn sơn, muôn việc buông’, chúng ta sẽ thấy ư nghĩa của nó : Nếu bạn là người tài giỏi, có can đảm, th́ đừng đổ trách nhiệm cho người khác, đừng có dùng dằng ngờ vực, đừng có do dự, một khi đă ở trong Chùa Hàn sơn rồi th́ cần phải buông bỏ hết mọi việc trên đời.

‘Để không tạp niệm vấn vương ḷng’, một khi đă buông bỏ hết mọi sự rồi th́ chuyện được mất, thuận nghịch, tốt xấu… ở đời c̣n vấn vương làm chi nữa ? Hăy nhất tâm nhất ư đi vào đạo tràng chân lư !

‘Rảnh rỗi đề thơ lên vách đá’, mỗi nét bút tiêu dao, tự tại ; mỗi từ mỗi chữ hoá thành thơ, tuỳ duyên phóng khoáng, tự nhiên vận hành.

‘Mặc t́nh cứ để thuyền xuôi ḍng’, đây là nhân sinh quan của người xưa. Bạn hăy để ư coi, ngày nay xă hội chúng ta có biết bao nhiêu là quy chế, pháp luật… trói buộc cái xă hội này mà có con người tốt hơn đâu ?

Sống thong dong

TÔNG LÂM TẾ
Tiểu sử đại sư Liên Tŕ
Thiền Sư Băng Hoài Tế Năng Thị Chúng
Thời gian không có già
Thơ và Thiền
Tựa
Lời tựa
Lời nói đầu
Kính chuông như kính Phật
Không có đạo tâm
Hai thanh kiếm
Hạt cải chứa núi Tu-di
Chương 9
Chương 8
Chương 7
Chương 6
Chương 5
Chương 4
Chương 3
Chương 2
Chương 10
Chương 1
Bản lai diện mục
Ăn mày và thiền


GIÁC HỔ TẬP

GIÁC HỔ TẬP

GƯƠNG SÁNG NGƯỜI XƯA

GƯƠNG SÁNG NGƯỜI XƯA

GƯƠNG SÁNG NGƯỜI XƯA

GƯƠNG SÁNG NGƯỜI XƯA

GƯƠNG SÁNG NGƯỜI XƯA

GƯƠNG SÁNG NGƯỜI XƯA

GƯƠNG SÁNG NGƯỜI XƯA

GƯƠNG SÁNG NGƯỜI XƯA

GƯƠNG SÁNG NGƯỜI XƯA

GƯƠNG SÁNG NGƯỜI XƯA

GƯƠNG SÁNG NGƯỜI XƯA

Giai thoại thiền

Giai thoại thiền
Website: http://chuavanhanh.free.fr
Email: chuavanhanh@free.fr